Chương 3
Rudolf von Ribbentrop
Trong các hoạt động với Sư Đoàn the Leibstandarte và Hitlerjugend: Trận KharkovTháng
1 năm 1943, Sư Đòan Xe Tăng SS Leibstandarte được chuyển từ Pháp đi
Nga. Ngày 14 tháng 1 năm 1943 cuộc tấn công của Soviet đã sẽ toạc một
khoảng rộng 350 km của tuyến phòng thủ quân Đức và đồng minh. Tập Đoàn
Quân 2 bị đánh tơi tả. Tập Đoàn quân 2 Hungarian coi như bị tiêu diệt.
Các quân đoàn Đức đóng ở khu vực Hungary đang vừa đánh vừa rút lui về
Oskol. Nhưng thành phần còn lại của các quân đoàn Alpini và 24 Xe Tăng
không còn chiến đấu được nữa.
Giống như Phương Diện Quân Trung
Tâm, đang phong thủ tuyến Gelgorod - Graiworon - Lebedin, Phương Diện
Quân Nam đang bị đe dọa đè bẹp hay thọc sườn. Tấn công về hướng Tây, Các
phương diện quân Nga được đặt tên: "Mặt Trận miền Nam" và " Mặt Trận
Tây Nam" và cánh quân phía Nam của "Mặt Trận Voronezh đã chiếm Kursk và
Slawjansk. Mục tiêu của họ là sông Dniepr.
Trong những ngày bi
thảm tháng giêng này, chỉ có lực luwọng quân Đức duy nhất ở phía Đông
Oskol gần Swatowo là SĐ bộ binh 320, SĐ BB 298 đã bị thiệt hại năng, tập
trung gần Kupjansk, và một số thành phần của SĐ Xe Tăng Xung Kích
Groβdeutschland phía tây của Valuiki. Giữa các sư đoàn là những khoảng
trống rộng lớn, và quân Nga chọc thủng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trong
tình hình nhigêm trọng đó, Hilter ra lệnh cho Bộ Tư Lệnh Tối Cao Đức -
Oberkommando des Heeres, hay OKH - đưa Quân Đoàn tân lập Xe Tăng II SS
từ Pháp đi Nga. Đến cuối tháng Giêng thì những thành phần đi đầu của SĐ
Xe Tăng 1 SS vá Sư Đoàn Xe Tăng 2 SS Das Reich đến khu vực Kharkov. Tuy
nhiên, kế hoạch phản công lớn của OKH khong có được thực hiện, vì Hồng
Quân đã tiến xâu vào phần đất của Đức. Các thành phần của cả 2 sư đoàn
được tung vào chiến đấu ngay khi họ đến nơi trong nổ lực chống đở của
quân Đức. SĐ Xe Tăng 1 SS tập trung ở sông Donets. Trong khi đó, SĐ Xe
Tăng 2 SS được gởi thẳng qua sông Donets về hướng Valuiki do tướng tư
lệnh QĐ Xe Tăng II SS, Trung Tướng SS Hausser.
Ngày 28 tháng 1
năm 1943, Tư Lệnh của TĐQ A, vừa được thành lập với sự có mặt của 2 sư
đoàn SS, tướng Hubert Lanz, vừa được thăng cấp tướng cùng ngày. Kharkov
phải được giữ bằng mọi giá. Ngày 1 tháng 2, quân Soviet tái tấn công
trên toàn mặt trận. TĐQ Xe Tăng 3 Soviet tiến về hướng Valuiki, cắt 2 sư
đoàn bộ binh 298 và 230 ra khỏi TĐQ A.
Hành Quân về Hướng Đông
TĐ
2, Trung Đoàn Xe Tăng 1 SS, dừng lại vài ngày trên hành trình đến nước
Nga, dừng lại ở Burg, gần Magdeburg, để trang bị xe tăng từ các kho ở
đây. Những xe tăng bổ sung này nâng đơn vị lên sức mạnh cần có trước khi
tham chiến. Trung đội trưởng Trung Đội 1, Đại Đội 6, Thiếu Úy SS Rudolf
von Ribbentrop, viết về cuộc hành quân và điều kiện của nó:
Đó
là một đêm trời không mây và lạnh khi chúng tôi lên xe lửa. Chúng tôi
đi qua Pomerania và Đông Phổ, rồi thẳng vào Nga đến Kharkov, nơi chúng
tôi xuống xe vào một đêm đầu tháng 2 năm 1943.
Đơn vị chúng tôi
có thái độ rất tự tin và hăng hái. Chúng tôi hoàn toàn tin vào các chỉ
huy của mình, vì chúng tôi đã biết họ một thời gian dài; cũng như binh
sĩ của chúng tôi, nhưng người đã đưọc huấn luyện và chuẩn bị vào sinh ra
tử cùng chúng tôi.
Khi xuống tàu, chúng tôi có cảm giác làm một
chuyến đi đầy khó khăn hơn là dể dàng. Chúng tôi bắt gặp những người
nhân viên đường sắt chán nản và những người lính rã ngủ hoang mang từ
nhiều sư đoàn khác ngau. Những tin đồn lung tung trong đêm hôm đó khi
chúng tôi đưa xe tăng xuống tàu về chạy vài km đến một ngôi làng tên
merefa. Chúng tôi ngủ trong các căn nhà tranh của nông dân trong làng.
Vì trời rất lanh, mổi tổ 2 người phải thay phiên nhau mổ máy với thanh sắt quay tay, và không cho bình điện bị hoen.
Sáng
hôm sau, Thiếu Úy SS Janke và tôi đi ra ngoài và đứng trước ngôi nhà.
Khói bốc lên từ lò sưởi làm tôi nhớ đến nhân vật Janke trong cuốn sách
của Bwinger nói về kinh nghiệm khi ở tù ở Siberia.
Một cảnh vật
rất êm đềm. Tuy nhiên, báo cáo đến sau đó rằng Hồng Quân đã tung ra một
cuột tấn công mãnh liệt nhắm từ Kharkov Kniepr và ở vùng Biển Đen, nhằm
bao vây toàn bộ Phương Diện Quân Nam và kết thúc nó như những gì đã xảy
ra ở Stalingrad.
Đó là diễn tả của Ribbentrop. Phần sau đó là những tóm tắt về tình hình chung của QĐ 2 Xe Tăng SS đối đầu những ngày sau đó.
Đầu
tháng 2, QĐ phải đối diện với cuộc bao vây ở trong và xung quanh
Kharkov. Họ đã nhận lệnh từ Quốc Trưởng là "bảo vệ Kharkov đến viên đạn
cuối cùng." Mặc dù khi lệnh đến nơi, quân địch đã trên đường bao vây
Kharkov. Trung Tướng SS Hausser phải đương đầu với một quyết định khó
khăn: phóng ra một cuộc tán công vào Hông Quân lúc này đã bao vây
Kharkov về phía Nam - bỏ thành phố - hay tập trung lực lượng vòng trong
để phòng thủ thành phố. Quyết định sau sẽ mang đến việc bị bao vây và bị
tiêu diệt. Dó đó Hausser quyết định tấn công về phía Nam với 3 cánh
quân, đánh dập sự đe doạ ở sườn Nam và vượt khỏi vòng vây Kharkov.
Tập
trung lực lượng tấn công trong cơn tuyết dày đặc làm cho mọi việc rất
khó khăn. Chiến đoàn do Trung Tá SS Meyer nhận lệnh tấn công đến
Alexejewka, có nghĩa là vượt qua 70 km trong vùng địch. Chiến đoàn tập
trung quân ở Merefa. Meyer viết trong cuốn sách "Xung Kích" của ông ta:
Không
thấy một chuyển động nào. Một khu rừng vươn ra dọc con đường ở bên phải
phía sau ngôi làng; cũng không thấy một bóng dáng nào. Bên cạnh tôi là
người chỉ huy luwjc lượng đi đầu, Trung Úy SS Schulz, người đã cùng tôi
lái đến Rostow. Thiếu Úy SS Ribbentrop là người chỉ huy chiếc thiết giáp
đi đầu.
Chúng tôi không dám tiến với đội hình phân tán. Tuyết
dày làm cho cuộc vận động qua đồng trống hầu như không thể thực hiện
được và rất chậm chạp. Việc tiêu thụ nhiên liệu cũng bị hao phí vô ích.
Chúng tôi phải đi trên đường để giữ tốc độ và khai thác sự bất ngờ.
Schulz được lệnh tiến vào ngôi làng dưới sự yểm trợ hoả lực của các xe
thiết giáp và đợi tiểu doàn trong một mảnh rừng nhỏ. Tôi muốn gây hoang
mang cho địch với sự tấn công nhanh bởi trung đội tiên phong và dẫn
chiến đoàn về hướng Nam với tốc độ nhanh.
Cuộc Tấn Công Bắt Đầu
Hoạt
động đầu tiên là cuộc tấn công và lực lượng thiết giáp địch dẫn đầu bởi
Đại Đội 7 thuộc Trung Đoàn Xe Tăng 1 SS. Cuộc tấn công này bị sa lầy
trong một khu vực đầm lầy. Đại Đội 6 tiến lên phía trước để giải toả cho
đại đội bạn và bảo vệ cuộc rút lui. Đại đội tìm thấy những xe tăng bị
xa lầy và trông chừng công việc kéo xe. Một số súng chống tăng và xe
tăng hạng nhẹ cũng như một số xe kéo của địch bị tiêu diệt.
Trong
cuộc hành quân, Rudolff von Ribbentrop nghe giọng của Thiếu Úy SS Alt,
nhân viên truyền tin của đại đội trưởng. Alt, người đã bị thương nặng
trong ngày hôm trước khi xe tăng của anh ta bị bắn, bình tỉnh báo là xe
đại đội trưởng đã bị cháy và trung đội trưởng trung đội 1 tạm thời nắm
quyền chỉ huy đại đội. Chiếc Panzer IV của Von Ribbentrop bị trúng bên
sườn phải. Nhưng may mắn là viên đạn dội ra, nhưng nó cũng làm ngọn ăn
ten bị hư hại, làm thông tin vô tuyến gián đoạn. Lực lượng nhẹ của
Soviêt bị đẩy lùi. Tối hôm đó, TĐ 2 Xe Tăng về lại Merefa.
Ngày
hôm sau, đại đội trưởng ĐĐ 6, Trung Úy SS Astegger - Một trong những tay
kỳ cựu của tiểu đòan trinh sát của Kurt Meyer trước đây - báo cho các
trung đội trưởng biết là đại đội được chuyển qua cho TĐ Thám Báo 1 SS,
và có nhiệm vụ tấn công quân Nga. mục đích là tạo một khoảng đê thở cho
QĐ. Ngày hôm sau đại đội tập trung ở những ngôi nhà cuối cùng của
Merefa. Một ngày mùa đông lạnh và đẹp trời. Ribbentrop viết:
Chúng
tôi được kêu ra ngoài. Ở đó chúng tôi gặp đích thân Trung Tướng SS Paul
Hausser. Tôan đang dẫn đầu trung đội, đang sắp hàng trước ngôi nhà, khi
vị tướng già bước ra chỗ trống. Đứng trên tháp pháo, tôi đưa tay chào.
Ông ta đưa tay ra dấu cảm ơn và nói với tôi: "Chúc may mắn."
Chsung tôi không biết rằng vị tướng tư lệnh vừa quyết định cứu QĐ và 2 sư đoàn của mình, SĐ Xe Tăng 1 SS, và SĐ Xe Tăng 2 SS.
Hành
động của Hausser đã giữ các sư đoàn cho cuộc phản công ông đã lên kế
hoạch. Mặt khác, quyết định này bất tuân lệnh từ Hitler có thể mang đến
hậu quả đứng trước đội hành quyết. Những gì ông ta làm không khác gì cãi
lệnh.
Tiểu đoàn thám báo dưới sự chỉ huy của Trung Tá SS Meyer
có lệnh tấn công vào điểm yếu nhất của vòng vây Soviet gần Nowaja
Vololaga. Chọc thủng các vị trí của QĐ 6 Kỵ Binh Cận Vệ Soviet, tiến đến
Đông Alexejewka và bắt liên lạc với Chiến đoàn Bắc của Đại Tá SS Fritz
Witt, lực lượng nòng cốt từ Trung Đoàn 1 Xe Tăng Xung Kích SS của SĐ 1
Xe Tăng SS. Trung Đội 2 của ĐĐ 6 của Thiếu Úy SS Eckardt được chỉ định
dẫn đầu, theo sau là các trung đội còn lại.
Trung đôi trưởng
trung đội đi đầu của TĐ Thám Báo bắt đầu chạm trán ngắn với địch trong
những ngôi nhà trong làng và bị tử thương. Eckardt cũng bị bắn. Trong
khi trung đội của anh ta vẫn tiếp tục tiến. Thiếu Úy SS Ribbentrop nhận
lệnh dẫn đầu. Anh ta vượt lên đầu đại đội với tốc độ cao. Những xe tăng
vượt qua các đơn vị Soviet, lúc này chạy đủ mọi hướng. Vài xe tăng hạng
nhẹ bị bắn cháy và 3 khẩu súng chống tăng im lặng nhưng không làm chậm
cuộc tấn công.
Cuộc tấn công bất ngờ đưa chiến đoàn của Meyer đến
vị trí khoảng 40 km phía sau mũi dùi của Soviet. Trong chiếc xe hạng
nặng chỉ huy Horch, Meyer theo ngay sau xe tăng của Ribbentrop. Vì xe
của ông ta chạy nhanh hơn chiếc Panzer IV của Ribbentrop, ngay cả lúc
chạy trên tuyết, cứ như là Meyer - hay "Xe Tăng Meyer", binh lính gọi
ông ta như vậy - muốn thử xem những chiếc xe tăng có thể chịu đến đâu.
Đại đội tiến lên với tốc độ cao nhất. Ribbentrop viết:
Bất cứ
khi nào các xe tăng dừng lại trên một ngọn đồi để quan sát địch, Meyer
lập tức đứng lên chiếc xe của ông ta và đưa nắm đấm lên, có nghĩa là
"Tiếp tục! Nhanh lên!"
Chúng tôi chạy nhanh vượt qua các cánh
đồng tuyết phẳng phía nam Kharkov, thỉnh thoảng phát hiện các đoàn quân
Nga ở phía xa bên trái hay phải, nhưng ít khi chạm trận.
Nổ lực
chính của cuộc tấn công của Hồng Quân ở xa hơn về phía bắc và nam. Rõ
ràng chúng tôi tiến trong một khe hở, và trực giác của "bố già" Hausser
đã tìm ra đúng chỗ để QĐ vượt qua vòng vây Nga.
Khi bóng
đêm đổ xuống, chúng tôi đến được làng Yefremowka, không xa từ
Alexejewka, mục tiêu của ngày. "Xe Tăng Meyer" dừng chiến đoàn ở đó, vì
tình hình hoàn toàn không rõ ràng.
|
|
Thiếu Tá SS Meyer ra lệnh cho tôi bảo vệ mặt kia của ngôi làng với trung đội và vừa nói vừa cười: "Chúng ta đã bị bao vây!"
Ông
ta suy luận như vậy vì từ thực tế là chiếc xe lửa chở đồ tiếp tế chưa
vượt qua được và mọi thứ dường như bị khép lại phía sau chúng tôi.
Tôi
dẫn 4 chiếc tăng chạy dọc theo đường chính ra ngoại vi làng mà không
gặp sự khán cự nào. Rồi tôi bố trí vị trí cho các xe, 2 bên trái và 2
ben phải. Chúng hầu như không thể bị phát hiện trong bóng đêm, và chúng
đã được sơn trắng và bóng của chúng tiệp vào bóng các ngôi nhà trong
làng.
Sau khi nói chuyện với các trưởng xe, tôi nhìn lại về hướng
địch, quan sát địa hình hơi nhấp nhô ngập tuyết trắng. Tôi để ý mọot
chấm đen trên đường, ngày càng lớn và giống một chiếc xe ngưa. Nó di
chuyển thẳng đến ngôi làng từ hướng Alexejewka môt cách khoang thai
Tôi nghĩ có thể chỉ là một nông dân, đang ở làng bên cạnh trở về nhà.
Tôi từ từ ung dung đi đến chiếc xe, định mang người đó về đại đội để hỏi tình hình ở Alexejewka.
Tôi
lấy giọng uy quyền và kêu lên "stoy!" Cùng lúc đó, tôi nhận thấy chiếc
xe chở khoảng 10 lính Nga, tất cả trang bị đến tận răng. Tôi cũng không
mang cả súng ngắn, vì nó cản trở leo ra vào xe tăng nhanh chóng.
Theo
bản năng, tôi đấm người tài xế ngay mặt thật mạnh và bắt đầu đánh với
người Nga, anh ta cũng bất ngờ như tôi, với nắm tay. Tôi làm như vậy chỉ
vì tôi nghĩ rằng những người lính Nga không có thì giờ để bắn trong lúc
bất ngờ.
Trong khi những người lính Nga cố gắng nhảy ra để khỏi
vướng tay chân, tôi phóng ra khỏi đám để tránh đạn từ các xe tăng của
tôi, lúc này bắn vào đám lính Nga. Tôi ngã xuống đống tuyết.
Một người lính Nga dừng lại và bắn 2 viên từ khấu súng tiểu liên. Tôi cảm thấy một cú đập mạnh ở lưng.
Rồi
những người lính Nga bỏ chạy. Bị thương, tôi nằm trong tuyết, cùng với 2
người lính của SĐ 320 Bộ Binh, bị người Nga bắt vừa được thoát trong sự
việc hy hữu này.Ở trạm y tế, người ta tìm thấy viên đạn nằm
trong miếng xương dẹt ở vai phải và 1 viên khác trong vai trái. Người
bác sĩ suy luận là 2 viên đạn vẫn còn nằm trong phổi. Khi cơn sốc dịu đi
và anh ta có thể thở lại bình thường, người bác sĩ nói: "Anh thật may
mắn. Bị thương ở phổi hoặc là chết, hoặc là nhẹ. Vì anh vẫn chưa chết
ngay bây giờ, anh sẽ qua khỏi." Viên thiếu úy nằm trong ngôi nhà tranh
cùng với một người bị thương khác, một người lính trẻ của TĐ Thám Báo
Meyer. Trong đêm đó, Thiếu Úy SS von Ribbentrop lên cơn sốt.
Trung
Úy SS Schulz bị chết trong trận tấn công ngày 11 tháng 2 năm 1943. Mờ
sáng hôm sau, Chiến Đoàn Meyer chiến đấu trong cơn bão tuyết. Quân Nga
và Đức vượt qua mặt nhau mà không phát hiện. Lúc 2 giờ chiều, cánh tiền
quân đến đường xe lửa gần Oktyabrsky, khoảng 80 km phía tây của
Alexejewka.
Trong ngày này QĐ của Hausser nhận lệnh của Hitler là
giữ Kharkov bằng mọi giá. Tuy nhiên Paul Hasser đã vượt ra ngoài và ra
lệnh lực lượng của mình rút lui để tránh khỏi bị bao vây và tiêu diệt.
Tối ngày 14 tháng 2, Tham Mưu Trưởng quân đội một lần nữa trình bày tình
hình tuyệt vọng trong sự cố gắng rút lại lệnh từ Hitler để bỏ Kharkov.
Cố gắng của ông ta vô hiệu. Trong đêm 14-15 tháng 2, Hồng Quân tiến vào
khu vực tây bắc và nam của Kharkov phía sau lực lượng Đức. Hướng tây
bắc, một TĐ xe tăng của SĐ 2 Xe Tăng SS gây ra tổn thất nặng cho quân
Nga, tạm thời chặn lại cuộc tấn công.
Một lần nữa QĐ báo cáo tình
trạng khó khăn, nhưng đến giữa ngày 15 vẫn chưa có hồi âm từ BTL. 12:30
trưa, Hausser ra lệnh SĐ 2 Xe Tăng SS rời khỏi vị trí, rút về sông Udy
và lập các vị trí mới ở đó. Với sự yểm trợ từ các xe tăng, Một sư đoàn
rưỡi của QĐ II Xe Tăng SS rút ra Khảkov rồi đi về hướng đông nam. Đến
16:30, lệnh mới từ BTL đến, ra lệnh các lực lượng phòng thủ phải giữ
"bằng mọi giá". Hausser trả lời: "Vấn đề đã được giải quyết: Kharkov đã
được di tản!"
Sự quan trọng của sự quyết định này nằm ở chỗ giải
thoát lực lượng chính của QĐ II Xe Tăng SS là cần thiết cho việc tiếp
tục tấn công về phía nam và bắt tay với Phương Diện Quân Nam. Trưa hôm
ấy, sau khi được đưa vào một căn nhà tranh dùng làm trạm y tế, một sĩ
quan quân y đến với von Ribbentrop nói là có một chiếc Fieseler Storch
vừa đậu xuống. Anh ta sẽ được đưa ra bằng máy bay. Von Ribbentrop từ
chối. Anh ta lý giải rằng với tư cách là một sĩ quan, anh ta không nên
là người đầu tiên được đưa ra bằng máy bay. Thay vào đó, người lính trẻ
phải là người đầu tiên.
Người sĩ quan quân y, người phụ trách
thương binh bất kể cấp bậc nào, tuyên bố là ông ta là người quyết định
ai bị thương nặng hay nhẹ, cho nên, ai là người được bay ra trước. Sau
đó người bác sĩ ra lệnh cho von Ribbentrop lên máy bay. Von Ribbentrop
giải thích bình tỉnh, nhưng kiên quyết, rằng trong trường hợp đó anh ta
sẽ không tuân lệnh. Cuối cùng, người sĩ quan quân y buộc phải đưa người
lính trẻ, bởi vì "con bò ương bướng" - von Ribbentrop - muốn như vậy.
Không may, tình hình của chiến đoàn Meyer ngày càng tệ
trong những ngày sau đó, và chiếc Storch không quay trở lại. Von
Ribbentrop bắt buộc phải ở lại đơn vị. Sự cố gắng của chiến đoàn Meyer
trong việc bắt liên lạc với chiến đoàn Witt tấn công về hướng bắc đã
thất bại. Trong khi đó, chiến đoàn đánh về hướng Alexandrowka. Quân Nga
ép và làng từ mọi hướng cố đẩy quân Đức ra khỏi làng. Tình hình của anh
ta càng tệ hơn vì áo của anh ta đã bị cắt bỏ ở trạm y tế, và họ chỉ cho
anh ta mặc một cái áo choàng rộng. Von Ribbentrop về bộ chỉ huy tiểu
đoàn để nắm tình hình.
Chiếc xe tăng của anh ta cũng không hoạt
động được, nó bị địch bắn, tháp pháo bị kẹt. Chỉ có khẩu đại liên, sử
dụng bởi người lính truyền tin, là hoạt động được.
Chúng tôi đặt chiếc tăng ở vị trí mà ít ra nó có thể dùng được khẩu đại liên nếu quân Nga tiến gần đến bộ chỉ huy.
Quân
Nga cố gắng xâm nhập ngôi làng từ mọi hướng. Tình hình của chiến đoàn
Meyer trở nên nghiêm trọng. Khẩu đại liên trên xe tăng đã phải được sử
dụng vài lần để giúp đẩy lùi quân Nga tiến đến bộ chỉ huy.
Sau 3 -
4 ngày, "Meyer Xe Tăng" chuẩn bị cho một cuộc phá vòng vây. Sẽ đi bộ,
vì nhiên liệu đã cạn. Meyer đưa súng ngắn cho những người bị thương,
không thể đi bộ được, và chào từ biệt với câu nói: "cho một viên đạn vào
đầu sẽ tốt hơn bị giết bởi quân Nga!"
Người chỉ huy chiến đoàn
quyết định vượt vòng vây qua những bãi tuyết dày với những người còn
sống sót và cố đến được quân nhà. Cơ hội thành công trong việc vượt qua
30 - 40 km thật mong manh.
Đến gần trưa ngày thứ năm trong vòng
vây, Kurt Meyer nói chuyện qua vô tuyến với tiểu đoàn tưởng TĐ 1, Thiếu
Tá SS Max Wunsche, và diễn tả tình hình. Wunsche tuyên bố là ông ta sẵn
sàng để cố gắng và phá phòng vây để cứu chúng tôi.
Meyer khẩn khoản: "Nhanh lên Max, chúng tôi sắp bị thiêu sống rồi!"
Là người ngồi nghe, điều đó đã quá rõ ràng với tôi là số mạng của chúng tôi đang treo trên sợi tơ.
Mọi
người bồn chồn đợi Wunsche. Đến chiều, chiếc tăng đầu tiên xuất hiện,
trong sự mừng rỡ của binh lính của chiến đoàn Meyer. Họ chạy quanh làng
trong một vòng tròn lớn và đẩy quân Nga ra khỏi những ngọn đồi, nơi họ
tập trung và liên tục tấn công và Alexandrowka.
Chúng tôi thấy
lửa chớp và khói, và những xe tăng, xe tải bốc cháy. Chúng tôi nhìn thấy
quân Nga bỏ chạy và biết là Wunsche sẽ đưa chúng tôi ra.
Rudolf
von Ribbentrop tham gia trận đánh trong chiếc xe hư hại của anh ta. Anh
ta nhập vào các xe tăng của Wunsche và khai hoả với khẩu súng máy khi
lính Hồng Quân cố gắng quay về chiến hào của họ phía sau các xe tăng của
Wunsche. Bằng cách đó, anh ta giúp mở hành lang cho chiến đoàn đang bị
bao vây.
Đêm hôm sau, quân Đức rời khỏi làng theo con đường
chính. Alexandrowka gần như chứng kiến ngày cùng của chiến đoàn Meyer.
Thương binh được mang theo, và ngay cả các tử sĩ - trừ những người đã
được chôn - cũng không để lại.
Vài tháng sau cuộc vượt vòng vây,
Rudolf von Ribbentrop nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa một chỉ huy của
đơn vị không quân trinh thám tầm gần, Thiếu Tá Rinke (người sau này trở
thành bố vợ của anh ta) và người sĩ quan hành quân sư đoàn, Thiếu Tá SS
Lehmann. Rinke hỏi: "Anh ta ra sao?" Von Ribbentrop nhận ra họ đang nói
về mình và dỏng tai nghe. Anh ta được biết là chiếc Fieseler Storch
được bay gấp vào là để đưa anh ta ra, vì sợ con trai của Bộ Trưởng Bộ
Ngoại Giao Đức rơi vào tay quân Nga, sẽ trở thành một sự kiện lớn trong
sự tuyên truyền của Nga. Von Ribbentrop nhớ lại:
Tỉnh ngủ hẳn,
tôi đứng lên và bằng giọng nói và điệu bộ rất không nhà binh, trách móc
người sĩ quan hành quân về việc đưa tôi vào một tình thế. Mọi người sẽ
nghĩ gì về thanh danh của tôi nếu tôi nhận lời lên máy bay.
Lehmann
lắng nghe sự trách móc của tôi rất lịch sự và trả lời nhã nhặn: "Đừng
kích động quá ribbentrop. Anh là người của chúng tôi, đó là những gì tôi
lo lắng, nó không có gì dính dáng đến địa vị của bố anh."
Trong đêm đó, lực lượng của Meyer đến được phòng tuyến
Đức. Những ngày sau đó quân Nga tấn công liên miên. Ở hướng đông của
Nowaja Vodolaga, Ribbentrop tấn công một nhóm quân địch mạnh đang cố đè
bẹp một lực lượng Đức nhỏ trên một ngọn đồi. Qua ống dòm von Ribbentrop
có thể thấy quân Nga đang tập trung quân cho đợt tấn công cuối.
"Đạp ga! Mọi người theo tôi!"
"Mọi
người" ở đây là 2 xe tăng chạy theo xe trung đội trưởng, lúc này đã
chạy về hướng đội hình chính của địch. "Tản ra và bắn theo ý mình!" von
Ribbentrop ra lệnh.
Những viên đạn nổ nổ vào nhóm đông nhất của
địch. Binh lính Nga quay người bỏ chạy, nhưng điều này họ lại phơi mình
ra trước mấy khẩu súng máy của 3 xe tăng đang nổ súng. Quân địch hoàn
toàn bị xoá sạch và tình thế được cứu vãn; nhóm quân nhỏ rút ra được
khỏi ngọn đồi và nhập lại với đơn vị của họ. Những cuộc chạm trán nhỏ
như thế xảy ra rất thường. Quân tấn công bị chùn lại bởi lực lượng phòng
thủ ương ngạnh. Không đủ lực lượng áp đảo để tạo ra một lỗ thủng quyết
định, quân Nga liên tục bị đẩy lùi.
Hai ngày sau, quân Nga lại cố
gắng chọc thủng tuyến, lần này với lực lượng mạnh hơn. Mũi dùi chính
chạy ngay thẳng vào Đại Đội 7 Trung Đoàn 1 Xe Tăng SS, họ đưa hết toàn
bộ xe đang có ra ngăn chặn cuộc tấn công. Dù gặp phải sự chống trả mãnh
liệt, Hồng Quân ào qua phòng tuyến. Thiếu Úy SS Alt, chỉ huy Đại Đội 7,
bị tử trận. Đại Đội 6 lăn bánh từ vị trí và tung vào chặn địch. Lúc này,
quân tấn công đã di chuyển thành một hàng dọc, hình như họ đang tìm một
vị trí phòng thủ.
Các xe tăng phóng vào đội hình và dọc theo hai
bên ở tốc độ cao. Quan Nga phóng người xuống tuyết và giả chết. Những
tràng súng máy làm họ buộc phải bỏ trò này , và đơn vị Soviet mau chóng
bị tiêu diệt. Vài nhóm nhỏ bỏ chạy vào khe núi. Nhưng ở đây họ lại gặp
phải lính đầu bếp, tài xế, và các bộ phận hậu quân của quân Đức và bị
tiêu diệt. Quân Nga tiến lên vài km hai bên ngôi làng Nowaja Vodolaga,
và quân phòng thủ buộc phải rút lui. Ngôi làng bị pháo hàng giờ. Khi
ngôi nhà đầu tiên bốc cháy, không mất nhiều thời gian để cả ngôi làng
biến thành cơn bão lửa.
Cuộc rút lui rất khó khăn trong cơn lạnh
cóng. 3 - 4 chiếc trong số xe tăng ít ỏi của tiểu đoàn 2 bị trượt khỏi
con đường chật hẹp đóng băng mà họ bắt buộc phải đi qua. Hơn nữa, khói
từ ngôi làng bốc cháy và sương mù làm giảm tầm nhìn. Phải lấy 3 xe tăng
để kéo 1 chiếc trượt ra khỏi đường. Khói và sương mù càng làm cho công
việc kéo xe khó khăn hơn. Nếu quân Nga tấn công trong tình hình này thì
cả đơn vị sẽ bị xoá sổ. Tuy nhiên, sự lo sợ bị tấn công đã không xảy ra.
Sáng hôm sau, binh lính và xe tăng đến được nơi chỉ định và họ chuẩn bị
cho cuộc hành quân sắp tới.
Ngày 17 tháng 2 năm 1943, BTL QĐ II Xe Tăng SS đưa ra lệnh cho ngày hôm đó:
Trong
những trận tấn công và phòng thủ liên tục từ ngày 30 tháng 1 năm 1943,
QĐ II Xe Tăng SS đã chặn được cuộc tấn công dữ dội của 3 tập đoàn quân
Nga và gây tổn thất nặng cho quân địch. Một quân đoàn kỵ binh gần như bị
tiêu diệt hoàn toàn.
Làn đầu tiên SĐ 1 Xe Tăng SS và SĐ 2 Xe
Tăng SS kề vai chiến đấu. Sau đó họ được tăng cường thêm SĐ 3 Xe Tăng
Xung Kích SS Totenkopf. Tất cả các đơn vị đã thể hiện một cách xuất sắc
trong mấy tuần gian khổ vừa qua và, mặc dù các đơn vị bị lẫn vào nhau,
họ vẫn làm được việc chỉ huy và kiểm soát tình hình khó khăn, đã thành
công trong cuộc tấn công quyết định. Kề vai với những trung đoàn và tiểu
đoàn đầy kinh nghiệm chiến đấu, những đơn vị tân lập, nhất là các trung
đoàn xe tăng và tiểu đoàn bộ binh, đã trải qua các thử thách chiến
trường trong điều kiện địa hình khó khăn nhất. Một lần nữa, các binh
lính xe tăng xung kích đã trưởng thành trong chiến đấu.
Chiến đấu
bên cạnh hàng ngủ của các đơn vị Waffen-SS, các thành phần của các SĐ
213 và 298 bộ binh cũng đóng vai trò quan trọng trong chiến thắng chung.
Trong
vòng mười ngày, SĐ 320 bộ binh, vừa được nhập vào quân đoàn, đã giải
toả được cánh nam của quân đoàn bằng cách đánh vượt qua được trong những
điều kiện khắc nghiệt nhất.
Gởi đến các chỉ huy và binh lính
trong các đơn vị, tôi xin hoàn toàn ghi nhận những thành quả của các anh
em đã gặt hái trong những tuần khó khăn vừa qua.
(Ký tên) Hausser
Trung Tướng SS.
Với Đại Đội 7 Trong Trận Tấn Công Kharkov
Ngày
1 tháng 3 năm 1943 Rudolf von Ribbentrop trở thành người thay thế Thiếu
Úy SS Alt chỉ huy Đại Đội 7 Trung Đoàn 1 Xe Tăng SS. Trận phản công mà
Hausser đã lên kế hoạch từ khi cãi lệnh Hitler và rút 2 sư đoàn của mình
ra khỏi túi Kharkov, được bắt đầu. Đoạn diễn tả trận đánh sau là từ
nhật ký của Rudolf von Ribbentrop:
Hai sĩ quan đại đội của tôi
là Thiếu Úy SS Stollmeier và Thiếu Úy SS Sternebeck. Cả hai là những
người lính xuất sắc và là sĩ quan kinh nghiệm mà tôi biết rất rõ từ khi
còn là trung đội trưởng Trung Đội 1 từ lúc thành lập đơn vị. Ngày đầu
tiên, chúng tôi được điều động làm đại đội mũi nhọn. Chúng tôi nhanh
chóng tiến lên phía bắc theo hướng Walki. Ngôi làng bị tấn công ngay lập
tức từ hướng tây bởi Tiểu Đoàn 1.
Chúng tôi đến vùng phía trên
Walki, nằm trong một thung lũng. Khi chúng tôi lập một vòng cung, tôi
nằm ở đầu - thung lũng hiện ra phía xa bên dưới. Nó lấm chấn những bộ
binh Nga đang rút lui.
"Bắn!" Tôi ra lệnh. Tất cả xe tăng nổ súng
nhằm mục đích không cho địch rút về Walki và thiết lập phòng tuyến ở
đó, gây đặc biệt nguy hiểm cho Tiểu Đoàn 1.
Với tôi, điều quan
trọng là quan sát những kết quả giới hạn của mấy khẩu súng máy bắn ở
khoảng cách 200 đến 400 mét chống lại bộ binh đang chạy trong đội hình
tản mác trong một khoảng rộng vượt qua khoảng trống rộng.
Chắc
quân Nga bị thiệt hại đáng kể, nhưng phần lớn bộ binh địch đến được
Walki bất chấp hỏa lực dày đặc của chúng tôi. Chúng tôi không biết là
quân Nga chạm vớiTiểu Đoàn 1, lúc này đã vào trong làng, hay không, hay
họ tìm được nơi trú ẩn trong các nhà và tổ chức phòng thủ ở đó.
Tuy
nhiên, điều chắc chắn là, theo những người lính tăng của Tiểu Đoàn 1:
Kết quả của sự can thiệp nhanh chóng, Đại Đội 7 đã ngăn cản một số lớn
quân địch tình cờ chạy vào làng và gây khó khăn cho họ. Cuộc tấn công
được tiếp tục vào ngày hôm sau. Các xe tăng tiếng dọc theo con đường
Walki - Lubotin. Một vị trí chống tăng được phát hiện và von Ribbentrop
ra lệnh các xe tăng mình tấn công. Các xe tăng tản ra. Họ linh động vận
động độc lập ngừng - bắn và làm trận đia chống tăng im lặng. Tuy nhiên,
Hồng Quân thành công trong việc ngăn cản cuộc tấn công cho đến buổi
chiều. Và cuộc tiến quân tiếp tục, một lần nữa, Đại Đội 7 dẫn đầu.
Ở
cửa ngỏ Lubotin, Đại Đội 7 chạm trán với một vành đai chống tăng khác.
Vành đai này cũng bị im tiếng bởi hỏa lực tập trung của các xe tăng, một
lần nữa không bị thiệt hại nào khi đối mặt với súng chống tăng. Lúc này
không có liên lạc vô tuyến với tiểu đoàn, có thể vì địa hình bất lợi.
Một lần nữa, Rudolf von Ribbentrop viết:
Trước mặt tôi là ngôi
làng Lubotin rộng lớn. qua ống dòm, tôi có thể nhìn thấy lính Nga khắp
nơi. Cả ngôi làng dường như chật ních bởi lính Nga. Tất cả bọn họ đang
di chuyển về phía đông bắc và cho thấy họ rút khỏi Lubotin.
Trong
khi tôi đang cân nhắc xem có nên tiến vào Lubotin với 3 chiếc tăng của
tôi mà không đợi lệnh - điều không thể không nguy hiểm vì chúng tôi đã
dùng hết số đạn nổ - Thiếu Úy SS Stollmeier, người đi ngay phía sau tôi,
cảnh báo bằng vô tuyến là Đại Tá SS Witt, Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 1
Xe Tăng SS, đang ở bên ngoài xe tăng của tôi.
Witt, một người
lính cực kỳ can đảm, đã di chuyển lên phía trước trên chiếc xe chỉ huy
và, khi tôi nhìn qua nắp tháp pháo, ông ta nói: "Ribbentrop, chúng ta
phải chiếm Lubotin!"
"Chúng tôi hết đạn nổ, thưa Đại Tá!" Tôi lưu ý.
Ông ta trả lời khô khan: "Có thể, nhưng chúng ta phải chiếm cho được Lubotin!"
Tốt
lắm! Tôi nghĩ thầm, nếu phải chiếm Lubotin thì phải tiến vào. Tôi
truyền lệnh và đến đó thì chúng tôi lao vào cuộc chạy đua vào giữa đám
quân Nga. Cơ hội duy nhất để tránh khỏi những tay diệt tăng Nga là tốc
độ, lợi thế mà chúng tôi cố gắng khai thác.
Từ đâu đó, một trung
sĩ công binh chiến đấu SS nhảy lên phía sau xe tăng của tôi. Với anh ta
trên xe, chúng tôi vượt qua ngôi làng Lubotin dài một cây số, vừa chạy
vừa bắn tứ tung. Vì hết đạn nổ, chúng tôi phải nạp đạn xuyên thép, ít
tác dụng đối với súng chống tăng.
Chúng tổi chạy qua một đường vòng và bỗng thấy cách chúng tôi là một khẩu chống tăng đang sẵn sàng bắn.
Điều
cuối cùng mà chúng tôi có thể nhìn là một quả cầu lửa, nếu bị trúng
đạn, vì bị trúng đạn ở khoảng cách này từ khẩu súng chống tăng hạng nặng
Nga - khẩu Ratchsbum - có thể làm thổi chúng tôi thành từng mảnh.
Người
trung sĩ nhảy xuống xe tăng và tấn công khẩu chống tăng bằng lựu đạn.
Sau tiếng nổ đầu tiên, lính chống tăng bỏ súng và chạy vào ngôi nhà tìm
chỗ trốn.
Con người dũng cảm này, tôi không bao giờ được biết tên anh ta, đã cứu mạng chúng tôi.
Chúng tôi chạy đua xuyên qua Lubotin. Quân Nga bỏ
chạy khắp nơi trước mặt xe tăng chúng tôi. Quẹo một đường vòng khác, lần
này gần đến ngoại vi của ngôi làng, chúng tôi cạhy vào một đoàn quân
Nga đang rút lui. Khi tôi dừng để cho súng máy tác xạ, Stollmeier vượt
qua mặt tôi và chạy vào giữa đội hình. Anh ta đứng trên tháp pháo, bắn
bằng khẩu súng ngắn của mình và la lên: "Rucki werch!"
Lính Nga
đưa tay lên hàng hoạc bỏ chạy. tuy nhiên, một người lính chạy đến xe
tăng của Stolleier, súng trên tay. Stolleier ném khẩu súng ngắn đã hết
đạn vào mặt người lính Nga, làm anh ta bỏ chạy. Bất ngờ, một quả lựu đạn
nổ phía trước xe tăng, và Stollmeier bị trúng mảnh ở má.
Lệnh
đến bằng vô tuyến gọi chúng tôi dừng lại, mặc dù trong bóng đêm đang đổ
xuống, chúng tôi có thể nghe tiến quân Nga, đang nấp ở một trong những
chiếc xe tăng Nga bỏ trống cách đó vài trăm mét trước mặt.
Một
lúc sau đoàn xe tiếp tế đế nơi. Chúng tôi đổ xăng và nhận đạn bổ sung.
Sau đó nhận nhiệm vụ mới. Chúng tôi sẽ tiến lên theo đội hình hình cung
rộng về phía bắc gần Kharkov và đến làng Dergatchi.
Chúng tôi
tiến lên, lúc đó trời bắt đầu đổ tuyết. Không có bản đồ đầy đủ, cuộc
tiến quân đêm trở thành cơn ác mộng. Nhưng chúng tôi phải hoàn thành
mệnh lệnh để ở vào vị trí ngày hôm sau cho cuộc tấn công kế tiếp.
Định
hướng trong cuộc hành quân đêm là một tai họa. Trời tối đen và tuyết.
Một lần nữa chúng tôi làm đại đội mũi nhọn. Đó là một vinh dự, nhưng
cũng là gánh nặng lớn. Tôi sẽ không bao giờ quên những suy nghĩ trong
đầu trong cuộc hành quân đó. Người lính truyền tin ngồi im lặng thoải
mái trong buồn lái, đọc hay uống cà phê, trong khi tôi, ướt sũng và lạnh
tê, đứng ở nắp tháp pháo và cố gắng tìm lối đi đúng. Rõ ràng là tôi
mang một trách nhiệm to lớn: Cả tiểu đoàn phía sau tôi và dựa vào tôi.
Thật không dám nghĩ đến những gì có thể xảy ra vào sáng hôm sau nếu
chúng tôi không đúng chỗ. Đó chỉ là một trong những điều điều hỏi ở các
chỉ huy cấp dưới, và nhất là các trưởng xe.
Trong đêm chúng tôi
đến được Dergatchi và bác liên lạc với tiểu đoàn bộ binh của Thiếu Tá SS
Max Hansen (Tiểu Đoàn 2 của Trung Đoàn Xe Tăng Xung Kích SS).
Lính
xe tăng xung kích chuẩn bị tấn công khi có tia sáng đầu tiên. Vì không
thể được lương thực lên tuyến trước, chúng tôi phải dùng thức ăn khẩn
cấp đựng trong thùng chứa để vừa phía sau tháp pháo của bất cứ chiếc
tăng nào.
Sáng hôm sau tôi chứng kiến sự bất đồng ý kiến giữa
tiểu đoàn trưởng chúng tôi và tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn xung kích. Hai
người không đồng ý về kách tấn công. Tiểu đoàn trưởng chúng tôi kết thúc
cuộc tranh luận bằng cách ra lệnh cho tôi tiến vào làng theo con đường.
Tôi sẽ tiến qua bên kia làng, và sẽ nhập vào cuộc tấn công với lính
xung kích.
Tôi nhớ là chúng tôi có 3 hay 4 xe tăng lúc đó. Một là
của Stollmeier, chiếc thứ hai của Sternebeck; chiếc thứ ba của Trung Sĩ
SS Killat.
Chúng tôi tiến vào làng theo con đường hẹp một cách
bất thường. Những hàng rào vụt qua hai bên. qua những khoảng giữa hai
hàng rào, chúng tôi có thể nhìn thấy lính Nga, quăng lựu đạn và bắn súng
cá nhân. Thỉnh thoảng chúng tôi nghe tiến nổ của súng trường chống
tăng.
Bổn nhiênm, tấm kiếng dày khoảng 8 cm của khe nhìn phía
trước bị nức. Một viên đạn từ súng trường chống tăng tủng ngay vòm tháp
pháo.
Tấm kiếng được thay nhanh chóng. Tuy nhiên, không có bộ
binh chúng tôi hoàn toàn bất lực khi chống lại bộ binh Nga. Thỉnh thoảng
chúng tôi lại bắn vào các hàng rào. Điều này có tác dụng rất ít và được
làm như vậy chủ yếu là để giữ tinh thần chúng tôi.
Rồi một tiếng
nổ dữ dội khác. Chúng tôi bị trúng đạn. Trong tầm của lính Nga, bỏ xe
bây giờ có nghĩa là cầm lấy cái chết. Tuy nhiên, máy vẫn tiếp tục chạy
bình thường và tháp pháo vẫn xoay được. Tôi gọi Stollmeier bằng vô tuyến
- anh ta đi phía sau tôi - và hỏi chuyện gì xảy ra.
Anh ta trả
lời khô rốc: " Tôi bắn một lính Nga ra khỏi xe tăng của anh bằng một
viên đạn nổ. Hắn ta định đốt xe anh với chai cháy."
"Anh có thể làm điều đó bằng súng máy mà!" Tôi nói lại.
"Súng máy kẹt đạn và tôi phải làm gấp, nên tôi bắn HE," Anh ta trả lời.
Tôi
quyết định chạy qua làng bằng tốc độ tối đa, vì bộ binh Nga - nếu họ
được cung cấp bằng vũ khí chống tăng - là thần chết đối với tăng không
có bộ binh yểm trợ
Lệnh kế tiếp của tôi là: "Đạp ga! theo sát nhau! các xe tăng bảo vệ lẫn nhau!"
Khi
đến đầu bên kia ngôi làng, chúng tôi lái vào trong đội hình rút lui của
quân Nga. Lính địch bắn vài tràn vào chúng tôi, rồi chạy về mọi hướng.
Càng nhanh càng tốt, chúng tôi di chuyển ra khỏi
làng và chạy ra một cánh đồng trống, đủ xa để chặn được lính Nga đang
rút lui vẫn còn ở trong làng và để phòng học xâm nhập và tuyến phòng thủ
của chúng tôi. Chúng tôi vừa đến một ngọn đồi nhỏ, bỗng gặp một trung
đội từ tiểu đoàn thám báo của chúng tôi, được nhận ra bỡi những chiếc xe
bánh lớn Schwimmwagen, xuất hiện về phía bên phải, di chuyển hết tốc độ
qua cánh đồng trống. Họ đến gần và ồn ào vượt qua về phía con đường
Kharkov-Belgorod. Sau này chúng tôi được biết là trung đội này đang thám
thính. Từ họ, chúng tôi được biết về tình hình của Tiểu Đoàn 1. Tôi lập
tức báo tin tức cho chỉ huy của chúng tôi qua vô tuyến.
Chúng
tôi tiếp tục di chuyển, Mục tiêu kết tiếp là Cherkasskoje, Quân địch bị
tràn ngập nhanh chóng. Bị tấn công bất ngờ, quân địch bỏ chạy.
Ngay
sau đó, chúng tôi đến được con đường Kharkov-Belgorod. chúng tôi quẹo
về hướng nam và tiêu diệt vài xe tăng địch đang chạy về hướng Kharkov.
[Theo báo cáo của người chỉ huy đơn vị xe tăng này, 2 chiếc bị von
Ribbentrop tiêu diệt]. Rồi chúng tôi đến được sân bay Kharkov, và ngủ
đêm bên trong xe tăng. Chúng tôi giật mình bởi một nhóm xe tăng địch,
xuất hiện từ chui từ đất lên (nguyên văn appeared from nowhere). Chúng
gầm rú tràn đến rồi lại biến mất.
Sáng hôm sau, chúng tôi theo
sau một trung đoàn lính xung kích tấn công vào Kharkov. Đại đội chúng
tôi cung cấp yểm trợ. Chúng tôi di chuyển dọc theo con đường phía sau
lính xung kích tiến phía trước.
Cuộc tiến quân tạm dừng lại khi lính xung kích báo cáo xe T-34 địch "chôn" ở những dãy nhà ngay trước mặt họ.
Trong
lúc đó, pháo binh chúng tôi bắt đầu khai hoả. Tuy nhiên, chúng tôi
không ảo tưởng về kết quả của pháo binh bắn vào T-34. Để làm câm một
chiếc tăng đã chôn cần phải bắn trúng từ phía trên.
Bất ngờ, một
trong những chiếc Tiger đầu tiên được đưa vào mặt trận phía Đông xuất
hiện trên con đường phía sau chúng tôi. Nó được nhiệm vụ tiêu diệt những
chiếc T-34 ngăn chặn cuộc tiến quân.
Chiếc tăng đồ sộ với khẩu
pháo dài chạy vượt qua với tốc độ cao. Nó dừng lại phía trước chúng tôi
chừng 200 mét và bắn. Tiếng đạn bắn đi gần như nổ cùng lúc với tiếng đạn
chạm mục tiêu. Chiếc Tiger chạy một khoảng ngắn, lại dừng và bắn. Một
lần nữa, tiếng súng và đạn nổ gần như cùng một lúc. Sự vận động này lặp
đi lặp lại chừng chục lần.
Khi chiếc Tiger chạy lui lại, khẩu
súng khổng lồ của nó chỉa qua một bên. Đến bên cạnh chúng tôi, trưởng
xe, hình như bị thương, nói là bị trúng đạn ở tấm chắn phía trước và
khẩu súng bị sư hại và anh ta bắt buộc phải rút lui. Viện đạn không may
này làm cho người xa thủ bị chết và xa trưởng bị thương ở chân.
Chúng tôi đang đứng cạnh con đường, bỗng Đại Tá SS
Witt - đang nhảy từ hố này sáng hố kia giữa cơn pháo, đến gần chúng tôi
từ hướng tiền duyên với người sĩ quan hành quân của ông ta, một trung uý
già. Cười, và không có mũ và nịt, ông nói chúng tôi là lính Nga đã làm
việc rất tốt là làm ông ta phải bò. Ông ta đã ra tuyến đầu để tự mình
coi tình hình cuộc tấn công. Với binh lính dưới quyền đang bị pháo, điều
này rất có ý nghĩa.
Witt là một người chỉ huy bộ binh xuất sắc.
Ông ta là một người rất can trường, bình tỉnh và thận trọng. Binh lính
dưới quyền của ông ta đều biết rằng tất cả các lệnh của ông đưa ra đều
được cân nhắc cẩn thận và ông ta không liều mạng khi không cần thiết.
Điều nổi bật này tạo thạnh sự thành công cho ông và cho trung đoàn.
Đến
chiều thì cuộc tấn công của một đơn vị phía bên phải chúng tôi bắt đầu.
Đó là Tiểu Đoàn 2, Trung Đoàn 1 SS Xung Kích, chỉ huy bởi Thiếu Tá SS
Hansen. Quân Nga bắn trả giảm dần, và khi chiều tà, lính xung kích bắt
đầu xâm nhập và dãy nhà đầu tiên. Chúng tôi nhận lệnh tiến lên và yểm
trợ họ cho đến quảng trường Đỏ. Một lần nữa, chúng tôi tiến vào thành
phố ở tốc độ nhanh. Bỗng nhiên, một vật chắn hiện ra phía trước. Quân
Nga chặn con đường chính với một chiếc xe tăng KV-I bỏ trống, chiếc xe
tăng hạng nặng nhất của Nga.
Lính xung kích tiến qua chướng ngại
vật, trong khi tổ lái và tôi-trừ người tài xế- leo ra vào nối dây kéo
vào chiếc KV-I để kéo ra khỏi đường để ba chiếc xe tăng của chúng tôi
qua. Chúng tôi vừa kéo chiếc tăng ra khỏi con đường, Stollmeier, trưởng
xe chiếc thứ nhì, bắt đầu di chuyển. Anh ta nói với tôi là sẽ yểm trợ
cho bộ binh; tôi đồng ý và gọi anh ta: "Cẩn thận!"
Stollmeier
chạy vào dọc con đường hẹp. Hầu như không động tỉnh gì, nhưng mặt khác,
sự nguy hiểm đang ẩn nấp phía bên kia vì rằng anh ta, không có sự yểm
trợ của bộ binh, có thể không đương đầu được.
Stollmeier chứng tỏ
là một người liều lĩnh. má anh ta vẫn còn sưng vì bị mảnh lựu đạn,
nhưng anh ta từ chối không rời đơn vị để điều trị.
Khi chúng tôi
đang leo vào xe tăng sau khi xếp sợi dây kéo, một quả đạn chống tăng bất
ngờ rít qua đầu. Stollmeier rõ ràng là chạy vào một ổ súng chống tăng,
nó vừa bắn vào anh ta.
Khi chúng tôi di chuyển qua đoạn đường
cong, chúng tôi thấy chiếc tăng của anh ta đang bốc cháy. Một lúc sau,
người tài xế và người lính truyền tin xuất hiện và báo cáo là Stollmeier
đụng phải một chướng ngại vật khác, lần này bao gồm một chiếc T-34.
Stollmeier lập tức khai hoả. Anh ta đang hướng dẫn người xạ thủ chỉnh
tầm thì bị trúng vào tháp pháo, giết tất cả mọi người bên trong. Chiếc
tăng hoàn toàn bốc cháy. Ngày hôm sau, sau khi chiếm được quảng trường
Đỏ, chúng tôi tìm ra xác đã thành than của Stollmeier, được nhận ra qua
những gì còn lại của ống nghe truyền tin trên đầu.
Chúng ta ngủ
đêm trong những căn nhà về phía Bắc của quảng trường Đỏ với lính xung
kích. Đêm đó lạnh, rất lạnh để rơi vào giấc ngủ. Chúng tôi đau đớn về
những đồng đội đã ngã xuống và cố gắng nghỉ ngơi, vì cuộc chiến sẽ tiếp
tục vào ngày mai.
Sáng hôm sau chúng tôi yểm trợ lính xung kích
khi họ tiếp tục lục soát những khu nhà và tiêu diệt những ổ đề kháng.
Trận đánh tiêu diệt các ổ đề kháng trong các toà nhà diễn ra tốt đẹp và
tôi ra lệnh cho các tổ lái tuyệt đối ở bên trong xe tăng. Trước đó không
lâu, trung sĩ SS Killat đã bị thương ở cánh tay vì mảnh lựu đạn trong
khi anh ta nhìn ra bên ngoài xe tăng.
Đến tối thì sự kháng cự của
quân Nga giảm hẳn. Kharkov hoàn toàn bị chiếm. Tuy nhiên, với chúng tôi
thì trận đánh vẫn chưa kết thúc. Sáng hôm sau chúng tôi nhận lệnh đi
với một trung đội xung kích giải toả một nông trường lớn về phía đông
của thành phố. Chúng tôi không làm được việc gì lớn, nhưng bị thiệt hại
vì lính bắn tỉa Nga bắn từ những vị trí được ngụy trang kỹ ở các khu
chung cư, nhà, kho, và chuồng ngựa. Một xạ thủ bị bắn chết khi anh ta mở
nắp xe tăng và định nói gì đó với lính xung kích.
Đoạn trích này từ nhật ký của von Robbentrop đã minh họa một cách sinh
động về những hoạt động của xe tăng khi lâm chiến trong trận tái chiếm
Kharkov. Điều rõ ràng từ sự tường thuật chi tiết là con số xe tăng ít ỏi
đã làm đóng góp quyết định trong chiến dịch, cung cấp sự yểm trợ giá
trị cho lực lượng bộ binh.
Những chiến dịch này khác xa với những
gì đã được dự tính bởi tướng Heinz Guderian và những người sáng tạo ra
lực lượng thiết giáp: là, đột kích độc lập sâu vào hậu phương địch.
Chiến thuật được diễn tả bởi von Ribbentrop là những phản ứng trong tình
hình tại chỗ và chứng minh rằng xe tăng có thể cung cấp sự yểm trợ sống
còn trong nhiều vai trò hơn là những gì chúng được thiết kế.
Ngày
17 tháng 3, Chiến Đoàn Peiper, Tiểu Đoàn 3 Thiết Giáp của Trung Đoàn 2
SS Xe Tăng Xung Kích, tiếp tục tấn công về hướng bắc theo hướng
Belgorod. Được tăng cường yểm trợ cuộc tấn công là Đại Đội 1, Trung Đoàn
1 SS Xe Tăng, dưới sự chỉ huy của Trung Úy SS von Ribbentrop. Vì điều
kiện đường xá tệ hại, chiến đoàn đã không đến được đoạn cong trên con
đường hướng tây nam của Nekotajewka cho đến khi bóng đêm đổ xuống. Ngay
phía nam của đoạn đường cong, chiến đoàn chạy vào một tuyến chống tăng
của quân Nga. Tiểu Đoàn của Peiper chọc thủng vị trí của quân Nga, được
yểm trợ của các xe tăng của Đại Đội von Ribbentrop.
Tuyến vừa
chiếm được phòng thủ qua đêm. Lực lượng Peiper được tăng cường bởi Tiểu
Đoàn 2 của Trung Đoàn 2 SS Xe Tăng Xung Kích. Mục tiêu kế tiếp của Sư
Đoàn Leibstandarte là Belgorod. Thành phố sẽ bị tấn công cùng với Sư
Đoàn Xung Kích Groβdeutschland. Chiến đoàn nhận lệnh cho ngày 19 tháng
3: "Chiếm khu vực bắc của Belgorod." Ngày 20 tháng 3, Trung Đoàn 1 SS Xe
Tăng Xung Kích được lệnh tung một tiểu đoàn cho Trung Đoàn 2 SS Xe Tăng
Xung Kích ở Mikojanowka.
Chiều ngày 19 tháng 3, Tiểu Đoàn 3
(thiết giáp) của Trung Đoàn 2 SS Xe Tăng Xung Kích, tiến lên với đại đội
của von Ribbentrop và 2 xe Tiger. Đến Streletskoje thì chạm tráng với
xe tăng Nga. 7 xe tăng Nga bị tiêu diệt, đổi lại 1 chiếc xe bọc thép bị
cháy. Đại đội von Ribbentrop không bị thiệt hại nào. Quân Nga phá hủy
cây cầu ở Streletskoje. Tiểu đoàn rút về khu phía đông của thị trấn để
qua đêm.
Sau khi rút lui, Peiper ra lệnh đến chỗ chiếc xe bọc
thép bị trúng đạn, von Ribbentrop tình nguyện đi để coi thử có ai bị
thương không. Không may, tất cả những gì von Ribbentrop có thể mang về
là vài sổ lương và thẻ bài (nguyên văn identity disks). Không có ai sống
sót.
Sau đây là lời diễn tả của von Ribbentrop trong trận đánh:
Sau
khi chiếm được Kharkov chúng tôi được điều lên hướng bắc hướng Belgorod
để yểm trợ Trung Đoàn 2 SS Xe Tăng Xung Kích của sư đoàn trong khi họ
cố gắng chọc thủng phòng tuyến Nga. Chúng tôi tiến hành cuộc tấn công
với các xe bọc thép của tiểu đoàn Peiper. Khi chúng tôi vượt qua một
khoảng đất cao, nổi lên giữa địa hình xung quanh về hướng một ngôi làng,
chúng tôi chạy vào vành đai chống thăng quân Nga đã dàn sẵn bên ngoài
ngôi làng.
Họ lập tức nổ súng. Những chiếc xe bọc thép tiến lên
theo đường zigzag. Đạn khói được bắn ra nhằm tránh đạn địch, cách đó
chừng vài trăm mét. Đây là chiến thuật mà lính xung kích của Peiper sử
dụng khi họ hoạt động không có xe tăng, và nó thường giúp họ tránh thiệt
hại nặng. Tuy nhiên, trong trường hợp này, nó làm tầm ngắm các xe tăng
của tôi bị khó khăn. Nhưng họ thì không có vấn đề gì khi loại vành đai
chống tăng khỏi vòng chiến. Họ chỉ đơn giản tiến qua vành đai khói và
bắn vào quân địch khi họ hiện ra.
Chiếc xe tăng chỉ huy cũng
có vai trò trong việc làm im lặng vành đai chống tăng, mặc dù anh ta
không công nhận điều đó. Với von Ribbentrop thì đại đội của anh ta là
một khối đồng nhất, và chiến thắng được báo công cho toàn đơn vị hơn là
một cá nhân. Được biết là anh ta thường chỉ công nhận một vai trò nhỏ
của cá nhân mình trong những chiến thắng khó khăn, ví dụn như đè đẹp một
tuyến chống trăng. Súng chống tăng của địch, nhất là súng hạng nặng,
thường được đặt trong những vị trí được ngụy trang kỹ và phục kích thiết
giáp Đức, là đối tượng nguy hiểm hơn là tăng địch. Cho nên, tiêt diệt
được loại vũ khí này của Nga được đánh giá cao trong lực lượng quân sự
Đức.
Những pháo thủ Nga còn sống sót bỏ chạy vào làng. Ngưởi đại đội trưởng lính xung kích gọi: "Truy kích chúng, Ribbentrop!"
Người
sĩ quan xung kích thiết giáp nhận xét:" Tôi luôn có cảm giác mừng rỡ
khi nghe tiếng súng nổ từ xe tăng ta, trong những trường hợp cần phải
triệt hạ những vành đai chống tăng hiểm nghèo này cho chúng tôi."
Von Ribbentrop tiếp tục lời kể của mình:
Mặc dù bị cản trở bởi con suối sâu trong thung
lũng, chúng tôi nhanh chóng chiếm được mục tiêu cả ngày, với lính xung
kích thiết giáp đi ngay sát phía sau. Một lần nữa, chúng tôi phải ngủ
đêm bên trong xe tăng. So với lính xung kích, họ bắt buộc phải ngủ trong
những hố tuyết được đào vội vàng, thì chúng tôi thoải mái hơn nhiều.
Sáng
hôm sau chúng tôi tiến quân với bầu trời quang đãng cùng với tiểu đoàn
của Peiper để chọc thủng vào Belgorod. Được tăng cường bởi 3 chiếc máy
bay Bf-110 cận yểm, thỉnh thoảng lại bắn trái khói vào những nơi có vị
trí quân địch, chúng tôi di chuyển lên hướng bắc dọc theo con đường
chính với sự chống cự không đáng kể. Khoảng được 20km chúng tôi đi qua
một ngôi làng. Một số xe tăng T-34 trống rỗng bỏ lại ở rìa làng. Rõ ràng
đây là một vị trí bảo quản, dùng để sửa xe bị hư hại trong chiến đấu.
Dẫn
đầu, tôi lăn bánh vào làng. Chiếc xe tăng địch đầu tiên xuất hiện trước
mũi súng nhận một viên đạn bắn thẳng và bùng cháy. Bóng dáng lính Nga
bỏ chạy tán loạn để tránh bị cáng. Người nạp đạn đặt viên đạn kế tiếp.
Tôi chỉ mục tiêu kế tiếp: "Một nửa bên phải, 250 phía trước!"
Xạ
thủ đã có mục tiêu trong máy ngắm. Tiếng nổ khi đạn rời nòng và tiếng nổ
ở mục tiêu gần như cùng một lúc như sấm. Vỏ đạn rơi loảng xoảng vào túi
bạt. Chiếc xe tăng lắc lư về phía trước. Một hay hai viên đạn từ súng
trường chống tăng bay vèo qua, một viên khác trúng tháp pháo nhưng quá
góc nên bị dội ra.
Chúng tôi tiếp tục lăn bánh. Chúng tôi có thể
nghe các xe tăng bắn từ phía sau chúng tôi khi họ gặp xe tăng địch.
Chúng tôi không tốn thời giờ với họ, vì mục tiêu của chúng tôi là
Belgorod.
Hình như lính Xung kích thiết giáp không thành công
trong việc tiêu diệt tất cả xe tăng Nga. Sau khi chiếm được Belgorod,
chúng tôi được biết là chỉ sau khi chúng tôi vượt qua là một trận đánh
dữ dội ở nơi con đường chính. Những đơn vị tiếp theo chạm trán với một
số T-34 và phải tiêu diệt chúng trước khi có thể đi tiếp.
Chúng
tôi tiếp tục với nhịp độ nhanh. Chiếc xe bọc thép của huyền thoại Jochen
Peiper, người sau này làm chỉ huy một trung đoàn xe tăng, ở bên phải
chúng tôi.
Không có sự nguy hiểm của sự phục kích, vì địa hình
trống và tuyết phủ. Thêm vào đó, 3 chiếc Bf-110 vẫn trên đầu và báo về
bất cứ dấu hiệu nào của địch.
Khi đến Belgorod chúng tôi nhận
thấy là quân địch đã rời bỏ thành phố. Người lính Nga duy nhất mà chúng
tôi thấy là một thiếu úy Nga, chắc lên đường trể, xe tải của anh ta chạy
ngay trước mũi súng của các xe bọc thép.
Từ các điểm cao ở sông
Donet, chúng tôi có thể nhìn thấy hững đoàn xe Nga ở phía xa, tất cả
đang rút lui về hướng bắc. Chúng tôi bắn vài trái đạn nổ về phía địch,
nhưng không kết qua vì khoảng cách quá xa. Tuy nhiên, chúng tôi làm tốc
độ của quân Nga nhanh hơn.
Buổi chiều, chúng tôi được lệnh tung
ra một cuộc tấn công trợ giúp cho Sư Đoàn Xe Tăng Xung Kích
Groβdeutschland. Thiếu Úy SS Ekkehard tiêu diệt 3 chiếc T-34 được dàn để
bảo vệ sườn cho quân Nga rút lui về hưóng bắc. Những chiếc xe tăng này
đã được ngụy trang kín đáo chỗ những đống rơm, và ánh mặt trời buổi
chiều tối làm cho chúng khó thấy hơn. Tuy nhiên, Ekkehard phát hiện khói
xả từ ống xả. Khói được nhìn thấy phía trên của đống rơm trong không
khí lạnh mùa đông.
Anh ta chạy về hướng địch ở tốc độ cao và dừng
lại để bắn. Người xạ thủ bắn cháy cả 3 xe tăng Nga với 3 viên đạn. Ba
bó đuốc đẩm máu tô đậm thêm hình ảnh của cuộc chạm trán nhanh chóng và
chết chóc.